Võ Thị Sáu sinh năm 1935 trong một gia đình ở xã Phước Lợi, huyện Long Đất, tỉnh Bà Rịa. Cô bé Sáu lớn lên chứng kiến cảnh gia đình bị giặc Pháp hà hiếp nên rất căm thù giặc Pháp. Chị đến với cách mạng khi mới 12 tuổi. Công việc chính của chị là làm liên lạc, tiếp tế và cung cấp nhiều tin tức giá trị cho công an quận Đất Đỏ. Qua nhiều thử thách, năm 1947 chị được kết nạp vào đội Công an xung phong. Tuy nhỏ tuổi nhưng chị đã ghi được nhiều chiến công xuất sắc như: giúp cho phía ta nhận biết và xử lý tên nữ chỉ điểm Sáu Thoại và tên Sớm phản bội đang dẫn lính đánh úp căn cứ của ta, giúp đồng đội thoát hiểm. Ngày 17 tháng 4 năm 1948, chị Võ Thị Sáu được giao nhiệm vụ mai phục ném lựu đạn về phía khán đài cuộc mít tinh kỷ niệm quốc khánh Pháp do tên tỉnh trưởng Lê Thành Tường tổ chức tại đất đỏ. Tiếp đó, Võ Thị Sáu còn tham gia nhiều trận diệt tề trừ gian giành thắng lợi. Tiêu biểu là trận đánh tiêu diệt hai tên Cả Day và Cả Suốt, nhưng chị đã bị bắt trong khi đang làm nhiệm vụ.
Chúng giam cầm chị trong suốt 3 năm từ nhà tù này đến nhà tù khác, dùng nhiều biện pháp từ tra tấn, dọa nạt, dụ dỗ nhằm thu thập thông tin nhưng đều thất bại. Chúng hiểu rằng mọi sự cố gắng đều trở nên vô nghĩa, vì vậy chúng quyết định xử bắn chị. Chị bị đưa đến xà lim Sở Cò (nay là nhà trẻ Măng Non ở huyện Côn Đảo). Như một cố gắng cuối cùng trước khi đưa chị đi xử bắn, tên chúa ngục Jarty nguyên là thiếu tá tiểu đoàn trưởng bộ binh thuộc địa đã cố gắng dụ dỗ:
“Mày nên suy nghĩ cho kỹ! mày còn trẻ lắm! cuộc đời của mày còn dài”. Chị đã dõng dạc trả lời: “Phải. Tôi còn trẻ, nhưng tôi là người của cách mạng. Tôi sẵn sàng hi sinh cuộc đời của tôi cho cách mạng”. Khi được đề nghị rửa tội chị đã đáp trả vào mặt cha đạo bằng một thái độ gay gắt: “Tao là người yêu nước! Tao không có tội gì cả. Chỉ có chúng mày, quân giết người mới có tội”.
Một ân huệ chúng ban cho chị là bịt mắt trước khi chết, nhưng chị đã “tát” vào mặt chúng bằng một thái độ kiên quyết “tao không sợ chết! chúng mày cứ để cho tao thấy viên đạn của chúng mày bắn vào ngực tao”. Chính điều đó đã làm cho những kẻ sắp sửa đưa cái chết đến cho chị cũng cảm thấy nao núng. Khi được cho nói câu cuối cùng, chị đã dõng dạc hô to “Việt Nam độc lập, thống nhất muôn năm !”. Chị bị xử bắn ngày 23 tháng 1 năm 1952 tại Côn Đảo khi 17 tuổi.
Từng hành động, từng lời nói của người con gái đất đỏ luôn chứng minh một tinh thần anh dũng, lòng quả cảm và một tinh thần yêu nước nồng nàn, một niền tin mãnh liệt vào thắng lợi của cuộc kháng chiến. Chiến tranh đã lùi vào quá khứ, nhưng những gì mà chị Võ Thị Sáu làm sẽ mãi là tấm gương oanh liệt, bài học cho thế hệ những người trẻ tuổi ở hiện tại và tương lai học tập.
Mộ của Võ Thị Sáu hiện còn ở Nghĩa trang Hàng Dương Côn Đảo. Ngày 2 tháng 3 năm 1993, Chị được Nhà nước Việt Nam truy tặng danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân.
Nguồn tin:baotanglichsuquocgia